Ảnh của Tôi
16 Phan Ngọc Tòng P.2, TP.Bến Tre, Vietnam
Tin học - Bến tre - Vi tính - Bến Tre - Laptop Bến Tre - Thiết kế - Hướng dẫn - Sửa chữa Lắp ráp cài đặt - Phục hồi ảnh cũ - Hướng dẫn - Dựng đĩa Phim Nhạc - ảnh Kỹ thuật số - Đồ họa - CD&DVD Soft Driver... Các dịch vụ liên quan đến vi tính tin học. Nơi bạn đến là được. Keyword: Tin hoc Ben tre tnx -Vi tinh Ben Tre tnx - Tân Nam Xương - Bến Tre tin hoc tnx - Ben Tre vi tính tnx -bentretnx - vitinhtnx

@ Nhận chụp ảnh, quay phim cưới hỏi, sinh nhật, đám tiệc..., tạo album ảnh & CD & DVD kỹ niệm, album nhạc..., đội ngủ nhà nghề với công nghệ studio kỹ thuật số hiện đại. @

 Hướng dẫn và nhận thiết kế: @Film @Ảnh kỹ thuật số + Ra ảnh dựng phim cho máy chụp hình, máy quay phim Kỹ thuật số,các loại camera... máy điện thoại di động

ồ họa @Corel @Photoshop

@Phone: 016.460.460.22

Thư từ hôn

                       
         
Bà xã yêu-quý của anh,

Thư nầy gởi để báo tin cho em rõ là chúng ta sẽ rời xa vĩnh-viễn. Anh đã cố làm chồng tốt của em bao nhiêu năm qua và nay anh chia tay không còn luyến tiếc gì nữa cả.

Hai tuần qua anh đã sống như trong hỏa ngục, quá chán-chường! Nhất là             xếp của em đã gọi điện-thoại báo tin cho anh biết em đã thôi việc ngay tức khắc và không luyến tiếc.

Độ rày anh thấy em không còn niềm nở với anh từ khi em gái em là Phương-Dung dọn về ở với chúng ta.

Tuần vừa qua, anh đã đi hớt-tóc kiểu em thích mà em chả quan tâm đến. Anh mặc cái quần thể-thao hàng ngoại giá đến 50 đô-la Mỹ em cũng chẳng thèm khen. Anh đã cố gắng nấu những món ăn em thích như bún bò Huế... mà em cũng chẳng màng...

Đi làm về, em ăn qua loa năm ba phút rồi chạy tuốt vào phòng nằm xem Paris By Night, rồi ngủ đến sáng chẳng màng nhắc đến chuyện ái-ân!... Chắc em không còn yêu anh nữa, hoặc đã ngoại tình với ai ?!

Nhưng thôi đủ rồi, dù sao đi nữa thì anh cũng dứt khoát ra đi với Phương Dung, thế thôi...

Chồng cũ của em,

T.B.: Anh và Phương-Dung sẽ đi xây tổ ấm mới nơi xứ Đảo Thần Tiên nào đó như Hạ-Uy-Di là điểm anh đã chọn. Đừng tìm anh vô ích cứ email về: ngoaitinh@tolomo.com  This-e-mail address is being protected from spambots. You need java_script enabled to view it -------------
______________________________

Vừa đặt chân vào Phòng Hotel ở Honolulu, anh chồng lấy cái laptop mở ngay ra để xem email. Quả có ngay lời phúc đáp của vợ cũ. Thư rằng:

Đức lang-quân cũ yêu quý của em ơi,

Thật sự không mấy ngạc nhiên khi 
em  đọc thư từ-hôn của anh. Đúng sự thật anh là chồng tốt sau bao nhiêu năm chung sống. Em khóc trong sung-sướng đây.

Đi làm về em xem DVD để nguôi-ngoai tâm hồn nhưng được đâu.

Có chứ, em có để ý đến mái tóc của anh, sao mà nó giống kiểu tóc “garconière” xưa quá.

Ngày xưa Mẹ em thường bảo đừng để ý tỉ-mỉ đến ai làm gì. Em cũng thấy anh mặc chiếc quần thể-thao hàng ngoại đó chứ từ khi con Phương-Dung vay em 50 đô-la Mỹ trước ngày đó (chắc là nó mua tặng anh). Anh lại cứ nấu bún bò Huế là cái món mà con P. Dung thích và quên rằng Bác-Sĩ đã khuyên em kiêng ăn thịt heo hơn một năm qua rồi.

Em yên-lặng cố quên mọi sự vì em vẫn còn yêu anh tha-thiết. Em tin rồi mọi việc sẽ êm xuôi, nên em mua vé số đỡ buồn.

Và em đã trúng Độc Đắc gần 10 triệu Mỹ Kim. Em đã đặt mua 2 vé phi-cơ đi Hawaii, sắp xếp làm Passport cho cả hai chúng ta để xuất cảnh và sẽ sống một đời thoải-mái hơn. Em đã vào gặp Ông Chủ Sở xin thôi việc trong sự luyến tiếc của ông ta.

Hôm nay về đến nhà, nhận được thư anh mới biết anh đã cao bay xa chạy rồi!...

Em liền tìm ngay một luật sư danh-tiếng và ông ấy bảo với một bức thư từ hôn thế nầy anh sẽ không thừa-hưởng của em được xu nào cả. Ráng mà lo thân nghe anh. Bảo trọng...

Ký tên: Vợ cũ của anh
Vừa giàu sang lại được tự do...

TÁI BÚT: À, có một chuyện mà từ ngày con Phương Dung về ở với chúng ta, em quên, chưa kip nói cho anh biết,

Mẹ em sinh nó ra là một đứa bé trai dễ thương, đặt tên là Hùng Dũng, lớn lên nó đẹp trai lắm đấy! Sau khi đi Thái Lan đổi giống, nó đổi tên là Phương Dung, và dọn về ở với chúng ta đó. Mong rằng sẽ không có vấn đề gì xảy đến cho anh sau này.

( baba lụm về )
 
                                                                

Bài học từ một vụ cướp nhà băng




"NHỮNG ĐIỀU (NGAY CẢ) HARVARD KHÔNG DẠY BẠN" From TCCL
Trong vụ cướp nhà băng, một tên cướp hét lên:
"Tất cả đứng im, nên nhớ tiền thuộc về Nhà nước, còn mạng sống thuộc về chúng mày!"
Mọi người trong ngân hàng nghe xong liền im lặng nằm xuống.

Điều này được gọi là: "Cách thức khai tâm - Thay đổi những suy nghĩ theo lối mòn"

-Có cô nhân viên nằm trên bàn trong tư thế khêu gợi, một tên cướp hét lên:
"Làm ơn cư xử văn minh, chúng tôi là cướp chứ không phải những kẻ hiếp dâm!"

Điều này được gọi là "Hành xử chuyên nghiệp - Chỉ tập trung vào công việc mà bạn được huấn luyện!"

Khi tên cướp quay lại, một tên cướp trẻ hơn (có bằng MBA) nói với tên cướp già hơn (kẻ mới tốt nghiệp hết phổ thông):
"Đại ca, có phải đếm xem chúng ta cướp được bao nhiêu?".
Tên cướp già gằn giọng:
"Mày ngu lắm, bao nhiêu tiền, đếm thế nào được? Đợi đi, tối nay TV sẽ nói chúng ta cướp được bao nhiêu!"

Điều này được gọi là: "Kinh nghiệm - Ngày nay thì kinh nghiệm quan trọng hơn giấy tờ, sách vở"
 

-Sau khi băng cướp rời khỏi, giám đốc chi nhánh định gọi báo cảnh sát. Kế toán trưởng vội vã chạy đến, thì thầm vào tai ngài:
"Đợi đã, hay để 5 triệu chúng ta biển thủ vào trong số bị băng cướp lấy mất!"

Điều này được gọi là: "Bơi theo dòng nước - Chuyển đổi những tình huống bất lợi trở thành thuận lợi"
Người giám đốc tự nhủ: "Vậy thật tuyệt nếu cứ mỗi tháng lại có một vụ cướp!"


Điều này được gọi là: "Hãy loại bỏ những điều khó chịu - Hạnh phúc là điều quan trọng nhất"

Ngày hôm sau, TV đưa tin 100 triệu đã bị cướp khỏi nhà băng.
Những tên cướp đếm đi đếm lại thì chỉ có 20 triệu. Chúng rất giận dữ:
"Chúng ta mạo hiểm mạng sống của mình chỉ để lấy 20 triệu, bọn chó lãnh đạo chỉ ngồi chơi mà cướp được 80 triệu.
Đúng là học hành, có bằng cấp thì chúng nó được ngồi cái ghế đấy, cướp tiền siêu đẳng hơn chúng ta!"


Điều này giải thích tại sao: "Kiến thức thì giá trị như vàng"
 

-KẾT LUẬN:
Trong cuộc sống luôn có những điều chúng ta có thể nhanh chóng nhìn ra, có những điều không như chúng ta thấy từ bên ngoài, và chân lý chỉ mang tính tương đối.
Quan trọng nhất là thái độ đối với cuộc sống này, hay cách nhìn chúng ta lựa chọn để mang lại vui vẻ, hạnh phúc cho bản thân, cho những người thân xung quanh mình.

Tự điển Việt Mỹ


                                                 
Tìm thấy trong sổ tay một Du khách Mỹ đánh rơi trên bãi biển ở VN
- Ăn đi : Không có nghĩa là vừa ăn vừa đi mà chỉ nhắc nhở ai đó Ăn mạnh vào.
- Ăn mặc : Không có ăn chi cả mà chỉ có mặc không thôi
- Ăn nói: Cũng không ăn chi cả mà chỉ nói không thôi
- Buồn cười : Không có buồn gì cả mà chỉ có cười không mà thôi
- Cà lăm, Cà nhắc, Cà chớn, Cà khịa, Cà rịch, Cà tang : Không phải những loại Cà để ăn,mà những tật không hay của người ta.
- Đánh Giày : Không phải là Phang, Đánh, đập, đá vào Giày mà là "o bế ", làm đẹp cho Giày.
- Đánh Răng : Không phải là Đánh, Đập. . cho Răng đau, mà dùng bàn chải và kem làm cho sạch răng mà thôi.
- Đi Cầu : Là đi vô toilet chứ không phải lái xe hay chạy qua cầu đâu.
- Hai Vợ Chồng : Không có nghĩa là 2 Vợ 1 Chồng mà chỉ có 1 Vợ 1 Chồng thôi.
- Hai Ông Bà : Không có nghĩa là 2 Ông 1 Bà, mà chỉ có 1 Ông 1 Bà thôi.
- Làm thinh ; Không có làm việc gì cả mà chỉ yên lặng , không nói năng chi hết.
- Làm biếng : Cũng không có làm chi hết mà chỉ . . .chơi không mà thôi.
- La cà : không la rầy ai cả mà rề rà (?) ghé chỗ này chỗ kia.
- Làm răng (mần răng) : Làm thế nào chứ không phải đi chửa Răng đau đâu.
- Ngâm thơ : Không phải là đem lá thơ ngâm vô nước, mà là đọc. .kéo từng chữ cho dài ra,cho người ta nghe hay hay.
- Nhà tôi : Không phải là cái nhà để ở mà NGƯỜI BẠN ĐỜI hay MỘT NỬA KIA. . . . của mình.
- Nhà thơ,nhà văn,nhà báo : Không có nghĩa là nhà để chứa những bài thơ,bài văn hay báo chí, mà là chỉ người làm thơ,viết văn,viết báo...
- Ông Sui : Là Ba mình gọi Ba của vợ mình, chứ không có nghĩa là" Mr. .
Unlucky " đâu.

- Tục ngữ : Không phải là những lời thô tục ,mà là những lời dạy dổ quý báu trong dân gian.
                                          

NHÌN NGƯỜI

Có một giai thoại về đại học Stanford, “Một câu chuyện thật thú vị”, nội dung như sau:
Một phụ nữ trong bộ trang phục áo bằng vải lanh kẻ sọc và chồng mình trong bộ com-lê giản dị đã mòn xơ cả chỉ, xuống ga tàu ở thành phố Boston và rụt rè bước đi không hẹn trước tới văn phòng ở phía ngoài của đại học Harvard. Trong chốc lát cô thư ký có thể nói rằng những người ở nông thôn lạc hậu về văn hóa như thế không có việc gì phải bước chân vào đại học Harvard thậm chí còn không xứng đáng được vào đại học Cambridge.
Cô thư ký mặt mày cau có. Người đàn ông nói nhẹ nhàng:
- Chúng tôi muốn gặp thầy hiệu trưởng
Cô thư ký gắt gỏng lên:
- Ông ấy bận rộn cả ngày.
Người phụ nữ trả lời.
- Chúng tôi sẽ đợi.
Suốt nhiều giờ trôi qua, cô thư ký không thèm để ý đến họ, trong lòng hy vọng rằng hai người rốt cuộc sẽ nản lòng mà bỏ đi.
Nhưng hai người vẫn không đi. Và cô thư ký đã nản lòng, và cuối cùng quyết định phải quấy rầy vị hiệu trưởng, mặc dù đó là công việc thường ngày mà cô luôn luôn thấy ân hận mỗi khi làm. Cô nói với vị hiệu trưởng:
- Có thể nếu họ gặp được thầy ít phút họ sẽ đi ngay.
Vị hiệu trưởng thở dài bực tức, rồi gật đầu. Ai đó có vai trò quan trọng như ông ta thì rõ ràng là không có thời gian để tiếp họ, thế nhưng ông ghét cay ghét đắng chiếc áo vải lanh sọc và bộ com-lê đã sờn chỉ cứ phủ đầy bừa bãi căn phòng ở phía ngoài của ông ta.
Vị hiệu trưởng với gương mặt lạnh lùng đầy vẻ nghiêm nghị đi khệnh khạng về phía cặp vợ chồng. Người phụ nữ nói với vị hiệu trưởng:
- Chúng tôi có một đứa con trai đã từng theo học ở trường đại học Harvard một năm. Nó thực sự yêu mến ngôi trường này. Nó cảm thấy hạnh phúc khi học ở đây. Thế nhưng, cách đây một năm, nó đột nhiên bị giết chết. Và vợ chồng tôi rất muốn xây dựng một tấm bia để tưởng nhớ con trai mình ở một nơi nào đó trong khuông viên trường.
Vị hiệu trưởng không động đậy, ông đã bị sốc. Ông nói một cách thô lỗ cộc cằn:
- Thưa bà, chúng tôi không thể dựng tượng cho mỗi người đã từng theo học ở Harvard rồi sau đó bị chết. Nếu chúng tôi làm như vậy thì ngôi trường này sẽ trông giống như một nghĩa trang !
Người phụ nữ nhanh chóng giải thích:
- Ồ, không phải như vậy. Chúng tôi không có ý định xây dựng một bức tượng. Chúng tôi nghĩ sẽ xây một tòa nhà cho nhà trường.
Vị hiệu trưởng trợn tròn con mắt. Ông liếc nhìn chiếc áo vải lanh sọc và bộ com-lê đã sờn chỉ rồi thốt lên:
- Một tòa nhà ! Ông bà có tưởng tượng được một tòa nhà trị giá bao nhiêu không ? Chúng tôi phải đầu tư hơn 7 triệu rưỡi đô la cho xưởng thiết bị vật lý ở Harvard.
Người phụ nữ im lặng một lát. Vị hiệu trưởng có vẻ hài lòng. Bây giờ thì ông có thể rời khỏi họ. Người phụ nữ quay lại phía chồng và nói nhỏ:
- Bắt đầu xây một trường đại học tất cả chỉ tốn ngần ấy thôi sao ? Tại sao chúng ta không xây một trường đại học riêng ?
Người chồng gật đầu đồng ý.
Khuôn mặt của vị hiệu trưởng thượt ra đầy bối rối và lúng túng. Và ông bà Leland Stanford đã bỏ đi, đến thành phố Palo Alto, bang California, nơi đó họ lập nên trường đại học mang tên mình, một đài tưởng niệm để tưởng nhớ đứa con của mình mà trường Harvard không còn quan tâm đến nữa.

CÁI GÌ NHANH NHẤT ?

 
Bốn sinh viên của 4 trường đại học danh tiếng được phỏng vấn cho một công việc tương lai, có 1 câu hỏi chung dành cho cả 4 người: “Cái gì nhanh nhất thế giới?”
- Sinh viên Yale: Đó là ánh sáng! Không có cái gì đi nhanh hơn ánh sáng.
- Sinh viên Havard: Đó là ý nghĩ, bởi vì ý nghĩ cực kỳ nhanh, nó có thể bật ra bất cứ lúc nào trong đầu chúng ta.
- Sinh viên Berkely: Đó là sự chớp mắt. Bạn có thể chớp mắt mà không nhận ra được mình vừa chớp mắt.
- Sinh viên Mít: Tôi nghĩ đó là chứng tiêu chảy
- Tại sao? - Người phỏng vấn ngạc nhiên hỏi.
- Sau bữa tối hôm qua, tôi lên giường nằm được một lúc thì đau bụng. Tôi chưa kịp “suy nghĩ”, chưa kịp “chớp mắt” và chưa kịp “bật đèn” thì mọi việc đã… rồi!!!
CT[sưu tầm....bậy]

Thơ 10 điều vợ dặn



1/ Thứ nhất không được nhậu nhiều
Đúng 5 rưỡi chiều là phải hồi gia
2/ Thứ hai không được lân la
Những nơi thư giãn mát xa- mát gần ,
3/ Thứ ba cứ mỗi cuối chiều
Chở vợ đi sắm áo quần thời trang
4/ Thứ tư tiền thưởng tiền lương
Lãnh về nộp đủ vợ thương nhất đời .
5/ Thứ năm vợ có lắm lời
Cũng phải vui vẻ mà ngồi lắng nghe
6/ Thứ sáu tiền định đổi xe
Sắm vàng cho vợ đi khoe xóm giềng
7/ Thứ bảy là phải thật siêng
Giúp vợ chợ búa nấu ăn giặt đồ
8/ Thứ tám không được có bồ
Không được tơ tưởng mấy cô chân dài .
9/ Thứ chín không được bạc bài
Không chơi đề đóm ... có ngày tàn ... gia
10/ Thứ mười không được bê tha
Việc Xứ ... chu tất, việc nhà đảm đang .

LÀM ĂN: Chữ làm của quý bà và chữ ăn của quý ông

Tình cờ đọc trên mạng tôi thấy người ta “bôi bác” đàn ông. Họ nói cuộc đời người đàn ông gắn liền với chữ “ĂN”.
Đại loại như là:
Khi còn nhỏ thì “ăn học”. Xin tiền ba mẹ mua quà không được thì “ăn vạ”
Lớn chút nữa thì “ăn chơi”, “ăn mặc”, “ăn diện” để tán tỉnh các cô.
Lỡ “ăn nói bậy bạ” thì “ăn bạt tai”
Rồi thì “ăn hỏi”, “ăn cưới”, “ăn đời ở kiếp".
Khi vợ sắp sinh đành phải “ăn chay”. Sau khi vợ sinh lại phải “ăn kiêng”.
Khi bắt đầu chán (vợ) đâm ra "ăn vụng". “ăn gian nói dối”. Nói với vợ là đi “ăn cơm khách” nhưng thực ra là đi “ăn bánh trả tiền”. Vợ mà biết được cho “ăn gậy”, đuổi ra khỏi nhà đi “ăn mày".
Vân vân và vân vân
Nghe mà tức anh ách!

Nhưng gẫm ra cũng đúng, mặc dù không đúng với tất cả mọi người. Trên đời cũng có nhiều đàn ông hiền lành, lo cho vợ con, có đồng nào đưa cho vợ đồng đó, vợ cho gì ăn nấy, không than vãn một câu như… tác giả bài viết này chẳng hạn.
Nhưng nghe người ta bôi bác đàn ông tôi cũng thấy tức, càng nghĩ càng tức, tức anh ách. Dự định “ăn miếng trả miếng” tôi cũng cố nghĩ xem đàn bà “ăn” gì!!! Nghĩ mãi, tôi thấy phụ nữ chẳng thích hợp với chữ “ăn” tí ti nào cả, có chăng chỉ là “ăn hàng” nhưng chẳng bằng một chút của đàn ông “ăn nhậu”.

Vậy cuộc đời người phụ nữ gắn với chữ gì? Suy nghĩ đúng hai ngày ba đêm, lục hết sách vở tôi thấy chẳng có ai nói phụ nữ hợp với chữ gì. Các nhà hiền triết Đông Tây Kim Cổ thường bốc phụ nữ lên tận mây xanh. Tỷ như:
-"Trên đời này chỉ có hai cái đẹp: phụ nữ và hoa hồng".
- "Phụ nữ được tạo dựng nên để làm dịu sự hung hãn trong tính cách của người đàn ông”.
-" Rung cảm, yêu, chịu đau khổ, hy sinh: những chữ này mãi mãi dệt nên trang đời của phụ nữ".
Nghe mà phát rét!
***
Một đêm phiền muộn (vì chưa nghĩ ra chữ thích hợp với người phụ nữ, “trả thù” cho cái việc bị nói “ham ăn”), tôi phát hiện ra rằng cuộc đời người phụ nữ gắn liền với chữ… “Làm”.
Làm thì cũng có ba bảy đường làm, làm theo kiểu “nói điều hay làm việc tốt”, “làm đẹp” hay đơn giản chỉ là “làm việc”. Nhưng cũng có làm theo kiểu “làm bậy làm bạ”, “làm hung làm dữ” vân vân và vân vân. Khác với chữ “ăn” hàm ý nhiều hư hỏng, chữ “làm” của người phụ nữ đa số là tuyệt vời. Không lẽ bạn chưa một lần thấy hạnh phúc bởi chữ “làm” của người phụ nữ của bạn hay sao!?. Bởi thế thay vì tìm cách lên án phụ nữ, “trả thù” cho cái chữ “ăn” đáng ghét trên, tôi lại “trở giáo quy hàng” viết bài này ca ngợi phụ nữ.
***
Lúc còn nằm nôi, người-phụ-nữ-tương-lai thường biểu diễn “làm xấu” mang lại tiếng cười hạnh phúc cho cả gia đình. “Con làm xấu đi!” thế là đứa bé chun mũi, nhắm mắt… đúng là .. xấu thật. Cái trò chơi làm xấu này tiêu tốn không ít thời gian và tiếng cười của nhiều gia đình. Có điều lạ là trò chơi này chỉ có ở bé gái. Bạn có bao giờ thấy bé trai chơi trò “làm xấu” chưa?
Lớn hơn một chút khi đi mẫu giáo, lớp một, lớp hai, là “làm nũng”, con gái ở tuổi này làm nũng thì không ai bằng, lòng mình dịu lại, đang bực bội cũng phải chìu, phải không bạn. Mà cũng như làm xấu, làm nũng chỉ có ở bé gái thôi, bé trai mà làm nũng thì…không giống ai!
Nhưng cũng cô bé hay làm nũng này, nếu không vừa ý sẽ “làm nung làm nẫy”, con gái làm nung làm nẫy thì đúng “ trời sợ”, “làm khó” cho bố mẹ. Khó nhưng cũng cố chìu thôi bạn ạ, có con gái khổ như vậy đó!
Mời ba mười bốn tuổi con gái đã biết “làm điệu”, “làm duyên làm dáng”, khiến không ít chàng trai mới lớn phải ngẫn ngơ.
Lớn hơn chút nữa, khi có người để ý thì các cô thường “làm cao”, ra cái vẻ “Ta đây lo học là chính, nhà người liệu mà tránh xa nơi khác”.
Thân hơn một chút, rủ đi chơi buổi đầu thì các cô lại “làm khó làm dễ” để “làm khổ” cánh đàn ông.
Khi đã đến tuổi lập gia đình, mọi việc đều thuận lợi, chàng trai ngỏ lời cầu hôn thì thường bị các cô “làm lơ”. Nhưng khi thấy chàng trai lơ không nhắc đến nữa thì các cô lại nhất đình đòi “làm thiệt”.
Thế là “làm lễ hỏi”, “làm lễ cưới”. Cô gái ngày xưa lên xe hoa về nhà chồng để “làm vợ”, “làm dâu” và sau này là “làm mẹ”.
Ngày xưa con gái đi làm dâu thường bị nhiều điều ấm ức, các bà mẹ chồng, có lẽ cảm thấy tình cảm đứa con trai dành cho mình bị san sẻ cho người khác nên thường quay sang “làm hung làm dữ” với cô con dâu mới, bởi thế mới này sinh nhiều bi kịch của làm dâu.

Thật thà cũng thể lái trâu
Thương nhau cũng thể nàng dâu, mẹ chồng

Câu ca dao đó đã nói lên phần nào quan hệ không mấy tốt đẹp giữa nàng dâu mẹ chồng. Nhưng dù khổ cực, ấm ức bao nhiều nàng dâu cũng chấp nhận và luôn hiếu thảo với mẹ chồng:
Phải đâu mẹ của riêng anh
Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi
Mẹ tuy không đẻ không nuôi
Mà em ơn mẹ suốt đời chưa xong

Chắt chiu từ những ngày xưa
Mẹ sinh anh để bây giờ cho em
(Xuân Quỳnh)
Có một chữ làm, đúng với nghĩa đen: “làm lụng”, “làm việc” thì người phụ nữ cũng không thua nam giới, có khi lại còn hơn:
Có chồng ganh vát giang san nhà chồng.
Khi gia đình gặp khó khăn, người phụ nữ sẳn sàng:
Quanh năm buôn bán ở mom sông
Nuôi đủ năm con với một chồng
Lặng lội thân cò khi quảng vắng
Eo sèo mặt nước buổi đò đông
( Trần Tế Xương)
Công việc nhà, những công việc không tên cũng đều phải nhờ tay người phụ nữ: làm tiệc, làm bếp, làm cơm, làm rau, làm gà, làm vịt…
Cả núi công việc phải làm để lo cho chồng và gia đình chồng nhưng người phụ nữ vẫn không quên thiên chức của mình, đó là “làm mẹ”.

Kể từ khi hình thành trong bụng mẹ, đến khi đủ hình hài, chín tháng cưu mang, mẹ đã hy sinh siết bao. Rồi khi vượt cạn mẹ có thể hy sinh cả mạng sống của mình để con ra đời lành lặn.
Đàn ông đi biển có đôi
Đàn bà đi biển mồ côi một mình
(ca dao)
Rồi khi nuôi con
Mẹ nuôi con biển hồ lai láng
(ca dao)
……..
Bên ướt mẹ nằm, bên ráo con lăn
(ca dao)
Một đời vốn liếng mẹ trao
Cho con tất cả, mẹ nào giữ riêng
(ca dao)
Hai từ “làm mẹ” hàm chứa biết bao điều cao quý, thiên liêng: đó là suốt đời hy sinh, che chở, nuôi dưỡng, dạy dỗ con nên người, mẹ có thể hy sinh tất cả để con được hạnh phúc.

Khi con khôn lớn, thành gia thất, người phụ nữ bây giờ lại “làm mẹ chồng”, “làm mẹ vợ”.
Rồi ngày cháu ra đời, người phụ nữ đó bây giờ được lên chức: “làm bà nội”, “làm bà ngoại”. Bà nội hay bà ngoại lại một lần nữa như làm mẹ, cũng thức suốt đêm, canh cho con, cho cháu ngủ, cũng bế bồng, ầu ơ ru cháu bằng tất cả tình thương.
Nhiều năm trôi qua, nhiều thế hệ tiếp nối, người phụ nữ của ngày xưa có khi “làm bà Tổ” của một dòng họ.
***

Còn một chữ làm nữa mà tôi chưa nhắc đến trong phần trên, chữ làm khiến cho người phụ nữ đã đẹp lại càng đẹp hơn, đó là “làm đẹp”. Làm đẹp có lẽ được sinh ra cùng một lần với người phụ nữ.
Nhiều người đàn ông trên thế gian này (may mắn là số đó không nhiều) lên án phụ nữ về chuyện quá chăm chút làm đẹp. Có bao giờ bạn thấy người phụ nữ làm đẹp và đứng trước gương soi suốt ngày để ngắm mình không? chắc chắn là không. Người phụ nữ làm đẹp không phải cho họ mà là để cho đời, cho chúng ta đó hỡi những người đàn ông khờ khạo!. Vậy thì vì lẽ gì mà chúng ta lại lên án phụ nữ làm đẹp?.
Để làm đẹp, người phụ nữ lại có hàng trăm việc phải làm: làm đầu (làm tóc), làm móng tay, làm móng chân, làm trắng da, làm môi, làm mắt, làm lông mày, làm lông mi và hàng tá cái làm khác.
***
Làm xấu, làm nũng, làm nung làm nẫy, làm duyên làm dáng, làm điệu, làm cao, làm lơ, làm dâu, làm vợ, làm mẹ, làm đẹp…Từ thủa trong nôi cho đến khi nhắm mắt xuôi tay, cuộc đời người phụ nữ luôn gắn với chữ “Làm”.

Ảnh vui chỉ có ở Việt Nam


 
Anh nhìn trước em nhòm sau 

 
Nên tranh thủ mua hàng khuyến mãi. 

Em dấu yêu ơi! Đang ở tiệm cầm đồ nào?

 
Số tứ quí phải đeo trên lưng chứ!

 
Đồng xe dị hướng
 
Cao hơn, cao hơn nữa !
 
 
Xế tôi nhỏ khỗ  không thiếu chỗ
 
 
Quảng cáo gây nhiều kiểu để hiểu !!!
 
 
Đừng ngu thấy ngộ mà đẩy bộ !!!

 
Âm ty đủ chỗ cho mọi người đừng chen lấn
 
 
Lệnh mới đi xe 3 bánh máy phải thắt dây an toàn !!!

 
Áo giáp đời mới
 
 
Nón bảo hiểm kiểu mới nhất 
 
 
Ngồi vầy cho rộng
 
 
Đồ còn người còn, đồ rớt người .... tiêu
 
 
 Dịch vụ mới 
 
 
Đội dân phòng ????????????
 
Xe nhiều bánh,  mất 2 bánh nhằm nhò gì
 
 
3 ta cùng hóng gió 
 
 
Kẻ thù của ngân hàng 
 
 
Thiếu niên là sinh khí quốc gia, bố mẹ nên suy nghĩ lại

Mời coi them